ĐẾN MỘT LÚC …

ĐẾN MỘT LÚC …

den-mot-luc
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung là món quà tặng vô giá và cầ thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ cạn.

ĐẾN MỘT LÚC …

Chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời: Không có gì là trường tồn bất biến. Ngược lại, chính nhờ biến đổi mà chúng ta có được những điều mới mẻ tinh khôi.

Chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để ngắm nhìn tất cả sự mênh mông bát ngát của đất trời. Vì chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi, và thói xấu này cùng chen chân với lòng kiêu ngạo trong ngôi nhà bản ngã.

Đến một lúc, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì chúng ta vớt lên được cái gì đó từ dòng nước mà chính là quăng bỏ bớt cho dòng nước cuốn trôi.

Chúng ta cảm nhận được niềm vui khi lòng mình rộng mở và tim mình thắp sáng lên niềm tin yêu vào cuộc sống.

Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm dẫu chỉ là của người khách qua đường cũng đủ làm cho ta ấm lòng và tươi vui hơn trong cuộc sống.

Chúng ta nhìn lại và cười vào những trò hề do chính mình tạo ra. Và chúng ta trở nên trầm lắng để nghiệm ra tâm hồn cần tĩnh tại dường nào.

Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của hạnh phúc trong cuộc sống không chỉ là đón nhận mà còn là cho đi.

Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa mà chính là sự mãn nguyện trong từng phút giây hiện tại.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *